Vào lúc ban đầu của sự Thiên Chúa sáng tạo các tầng trời và đất thì đất là vô hình và trống không; sự tối tăm ở trên mặt vực. Năng lực của Thiên Chúa vận hành trên mặt nước.
Thiên Chúa phán: Hãy có sự sáng! Thì có sự sáng. Thiên Chúa thấy sự sáng là tốt lành, Ngài phân rẽ sáng ra khỏi tối. Thiên Chúa đặt tên sự sáng là ban ngày, sự tối là ban đêm. Vậy, có buổi tối và buổi sáng; ấy là ngày Thứ Nhất.
Ngày thứ nhất: Thiên Chúa sáng tạo ra sự sáng và sự tối. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa lại phán: Hãy có một khoảng không ở giữa nước và nó hãy phân rẽ nước với nước! Thiên Chúa đã làm nên khoảng không, phân rẽ nước bên dưới khoảng không khỏi nước bên trên khoảng không. Thì có như vậy. Thiên Chúa đặt tên khoảng không là trời. Vậy, có buổi tối và buổi sáng; ấy là ngày Thứ Nhì.
Ngày Thứ Hai: Thiên Chúa sáng tạo ra trời. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa lại phán: Những nước ở dưới trời phải tụ lại một nơi, và phải có chỗ khô cạn bày ra! Thì có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ khô cạn là đất, còn nơi nước tụ lại thì Ngài gọi là các biển. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa lại phán: Đất phải sinh cây cỏ; cỏ kết hạt giống, cây ăn trái kết quả, tùy theo loại mà có hạt giống trong mình trên đất! Thì có như vậy. Đất sinh cây cỏ: cỏ kết hạt tùy theo loại, cây kết quả có hạt trong mình, tùy theo loại. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành. Vậy, có buổi tối và buổi sáng; ấy là ngày Thứ Ba.
Ngày Thứ Ba: Thiên Chúa sáng tạo ra đất, các biển, các loài cây cỏ, các loài cây kết quả tùy theo loại. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa lại phán: Hãy có những vì sáng trong khoảng không trên trời, để phân ra ngày với đêm, và để chúng làm những dấu, để định những mùa, những ngày, và những năm; lại để chúng làm những vì sáng trong khoảng không trên trời mà soi xuống đất! Thì có như vậy. Thiên Chúa làm nên hai vì sáng lớn; vì lớn hơn để cai trị ban ngày, vì nhỏ hơn để cai trị ban đêm. Ngài cũng làm những ngôi sao. Thiên Chúa đặt chúng trong khoảng không trên trời, để soi sáng đất, để cai trị ban ngày và ban đêm, để phân rẽ sự sáng khỏi sự tối. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành. Vậy, có buổi tối và buổi sáng; ấy là ngày Thứ Tư.
Ngày Thứ Tư: Thiên Chúa sáng tạo mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa lại phán rằng: Nước hãy có nhiều bầy vật có linh hồn sống và di động; và hãy có loài chim bay phía trên mặt đất, trong khoảng không trên trời. Thiên Chúa sáng tạo những khủng long biển; mọi linh hồn sống và động mà nước sinh ra thật nhiều tùy theo loại; mọi loài chim tùy theo loại. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành. Thiên Chúa ban phước cho chúng mà phán rằng: Hãy sinh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy nước trong biển; còn những loài chim hãy thêm nhiều trên đất! Vậy, có buổi tối và buổi sáng; ấy là ngày Thứ Năm.
Ngày Thứ Năm: Thiên Chúa sáng tạo ra nhiều loài sống dưới nước, nhiều loài chim bay trên trời. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa lại phán: Đất phải sinh ra linh hồn sống tùy theo loại: súc vật, côn trùng, và vật sống của đất tùy theo loại! Thì có như vậy. Thiên Chúa làm nên vật sống của đất tùy theo loại, súc vật tùy theo loại, và côn trùng trên đất tùy theo loại. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Vào ngày Thứ Sáu của sự sáng tạo, Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu tạo hình loài người từ bụi của đất, thổi linh sự sống vào lỗ mũi của nó, thì loài người trở nên một linh hồn sống.
Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu đem loài người đặt vào trong vườn, tại Ê-đen, để lao động và chăm sóc vườn.
Ở giữa vườn có Cây Sự Sống và Cây Biết Điều Thiện và Điều Ác. Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu truyền lệnh cho loài người. Ngài phán: Ngươi được tự do ăn từ mọi thứ cây trong vườn;nhưng về Cây Biết Điều Thiện và Điều Ác thì ngươi sẽ không ăn đến; vì trong ngày ngươi ăn thì ngươi chắc sẽ chết.
Thiên Chúa dẫn mọi loài thú đồng, chim trời đến với loài người, xem người đặt tên gì cho chúng nó. Loài người đặt tên cho mọi loài súc vật, chim trời, cùng thú đồng;
nhưng về phần loài người, thì chẳng có ai giúp đỡ, giống như mình.
Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu khiến một cơn ngủ mê giáng trên loài người. Rồi, Ngài lấy một phần từ nơi hông ra, và lấp thịt thế vào. Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu dùng phần bên hông mà Ngài đã lấy nơi loài người, để làm nên một người nữ, rồi đưa nàng đến cùng loài người. Loài người nói {rằng}: Giờ đây, này là xương của xương tôi, thịt của thịt tôi. Nàng sẽ được gọi là người nữ, vì nàng đã được lấy ra từ người nam. Bởi vậy, người nam sẽ lìa cha mẹ của mình mà gắn bó với vợ của mình; và họ sẽ nên một thịt.
Loài người và vợ, cả hai đều trần truồng mà chẳng hổ thẹn. Thiên Chúa ban phước cho họ và phán: Hãy sinh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất! Hãy làm cho đất phục tùng! Hãy quản trị loài cá biển, loài chim trời, cùng mỗi vật sống hành động trên mặt đất! Thiên Chúa lại phán: Này! Ta đã ban cho các ngươi mọi thứ cỏ kết hạt mọc khắp mặt đất, và mọi loài cây sinh quả có hạt giống; ấy sẽ là thức ăn cho các ngươi! Còn mọi vật sống của đất, mọi chim trời, và mọi côn trùng bò trên đất có hồn sống thì Ta đã ban cho mọi thứ cỏ xanh làm thức ăn! Thì có như vậy. Thiên Chúa thấy mọi việc Ngài đã làm thật rất tốt lành.
Ngày Thứ Sáu: Thiên Chúa sáng tạo nhiều loài súc vật, côn trùng, và vật sống tùy theo loại trên đất. Ngài cũng làm nên loài người. Thiên Chúa thấy điều đó là tốt lành.
Thiên Chúa sáng tạo nên muôn vật trong sáu ngày. Ngày Thứ Bảy, Ngài ngưng mọi công việc của Ngài mà Ngài đã làm. Rồi, Ngài ban phước cho ngày Thứ Bảy và thánh hóa nó.
Câu Hỏi:
- Ai đã sáng tạo ra ánh sáng, các tầng trời và đất, các con vật?
- Thiên Chúa nhận thấy các sự sáng tạo của Ngài như thế nào?
- Thiên Chúa sáng tạo nên muôn loài trong mấy ngày?
- Loài người được Thiên Chúa sáng tạo vào ngày thứ mấy?
- Vì loài loài người mà Chúa mới sáng tạo ra trần truồng mà chẳng hổ thẹn?
- Ai đặt tên cho các loài vật, loài chim?
- Người nữ Ê-va được tạo ra từ đâu?
- Một tuần có mấy ngày?
- Ngày đầu tuần là ngày nào?
- Ngày cuối tuần là ngày nào?
- Thiên Chúa sáng tạo ra loài người từ đâu? Từ bụi đất hay từ cây cỏ?
- Chúa sáng tạo ra loài người để làm gì?